Chủ Nhật, 11 tháng 5, 2014

Vô đề

VÔ ĐỀ

Tại sao em lại nỡ
Chuyển trường bỏ mặc tôi
Chuyện tình xưa dang dỡ
Làm tôi phải bồi hồi.

Nhớ ngày nào ngồi chung
Buồn vui mình sang sẽ
Từng nụ cười nhè nhẹ
Với đôi mắt thẹn thùng.

Giờ đây em đã vội
Ra đi bỏ lại tôi
Với khối tình hờn dỗi
Chứa tim sầu đơn côi.

Đêm nay tôi thức trắng
Mượn bút sầu nghiêng nghiêng
Khói thuốc buồn đâm vắng
Dệt thơ để đỡ phiền.

Tiệc rượu nào không tan?
Cuộc vui nào không cạn?
Ngày nay mình là bạn
Ngày sau sắc son vàng.

Biết rằng là ảo mộng
Chờ người sẽ hoài công
Nhưng tôi sẽ đợi
Đến khi em lấy chồng.

Tình tôi rất lặng thầm
Yêu người đã hai năm
Vậy mà em lạnh nhạt
Cố tình chẳng hồi âm.

Biết rằng dói không tới
Một viên ngọc sáng ngời
Nhưng tôi luôn tin tưởng
Ngày sau chiếm hồn người.

Tình cờ bút mực cạn
Thơ tình chợt dở dang
Nên tôi không đề tựa
Đọc qua chớ ngỡ ngàng.

P/s: TS.TPK 2004

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét