Thứ Tư, 16 tháng 7, 2014

Không đề 122


KHÔNG ĐỀ 122


Bình minh thầm ngất sáng nay
Mây đen giăng kín phủ ngay lưng trời
Mưa buồn từng hạt tuôn rơi
Phải chăng tống biệt khóc lời nỉ non.

Thương người vô vọng mỏi mòn
Người thì lạnh nhạt, lòng sờn với ta
Đôi khi hồn thấy xót xa
Đôi khi cảm nhận tim ta trốn tìm.

Hôm qua tớ bị đau tim
Nằm thiếp im lìm, chán bỏ thơ văn
Thất tình cộng với bâng khuâng
Tự nhiên cảm nhận xa lần áng thơ.

Hắt hiu thui thủi hàng giờ
Suy nghĩ vô bờ như thể người điên
Nỗi lòng chất chứa ưu phiền
Tự nhiên cảm thấy mình ghiền nỗi đau.

P/s: TS.TPK 15/7/2014



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét