KHÔNG ĐỀ 124
Gió chiều thu đưa anh vào nỗi nhớ
Giọt tình sầu bỡ ngỡ bước qua tim
Nhớ thương em, anh chết cả nỗi niềm
Lòng cô lẽ, nhẹ tìm qua tê tái.
Em xa anh, nỗi buồn càng khắc khoải
Biết làm sao khi trở ngại quan san
Hình bóng em ẩn hiện quá ngỡ ngàng
Trong giấc mộng, mơ màng anh được thấy.
Dỗ giấc ngủ từng đêm thật khó đấy
Không hiểu sao thao thức mãi trông chờ
Anh khát khao thèm kiếm một giấc mơ
Hôn nhè nhẹ lên bờ môi tươi thắm.
Anh ước mong một điều đơn giản lắm
Nhưng khó thay, nó chẳng dám tìm anh
Có đôi khi anh thức suốt tàn canh
Tim trống vắng mượn thơ tình che lấp.
Thói quen "nhớ", anh chưa từng học tập
Nỗi suy tư, chưa đáp tiếng "gọi mời"
Không hiểu sao nó ngang ngược tới nơi
Tìm anh mãi như muốn đòi khiêu chiến.
P/s : TS.TPK 31/7/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét