BẾN HẸN
Chiều hoàng hôn, trên bờ sông dần tắt
Anh thấy buồn quặn thắt nỗi suy tư
Từng bước chân qua nỗi nhớ chần chừ
Bao kỉ niệm, dường như là ký ức.
Anh mơ ước thời gian kia trôi ngược
Cho chúng mình, sẽ được mãi gần nhau
Đời của anh xóa hết khổ sầu đau
Chẳng thơ thẩn, dạt dào qua từng ngõ.
Còn giờ đây, mỗi chiều anh cùng gió
Hát du dương bày tỏ những vầng thơ
Mang suy tư trong tiềm thức mong chờ
Trên bến hẹn, tuổi thơ ta tìm đến.
Từng "nỗi nhớ" ngấm ngầm thành "căn bệnh"
Anh bao lần ước định diệt nó đi
Không hiểu sao vi-rút nó quá lì
Sức đề kháng của anh thì giới hạn.
Tôi tha thiết cầu xin đến các bạn
Chỉ dùm tôi một chén thuốc thần tiên
Để cho tôi giải tỏa hết ưu phiền
Tha Phương Khách thề nguyền xin đa tạ.
P/s : TS.TPK 15/8/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét