NGHIỆN THƠ
Gần cuối thu, nhớ thương hoài nhỉ !
Buồn làm chi, mộng mị hết rồi
Anh giờ đây, lặng lẽ đơn côi
Từng nhịp sống dần trôi năm tháng.
Đất tha phương dễ đâu kiếm bạn
Để cho anh trút cạn nỗi lòng
Ngày lẫn đêm bên chiếc phòng không
Thơ trỗi nhịp nghe lòng nức nở.
Mỗi bài thơ là niềm nhung nhớ
Mỗi câu thơ chất chở nỗi sầu
Có đôi khi muốn chấm dứt câu
Lòng lại nghĩ càng đau viết tiếp.
Anh yêu thơ phải chăng cái nghiệp
Cứ viết hoài nối tiếp chẳng dừng
Em đọc xong, sao thấy dửng dưng
Cho anh thấy buồn rưng nước mắt.
Anh muốn biến thơ thành dao cắt
Gọt tim em và cắt phủ phàng
Cho đời anh bớt nỗi mênh mang
Làm như thế bẽ bàng không nhỉ ?
P/s : TS.TPK 26/8/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét