Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

MƯỢN NỢ

MƯỢN NỢ

Ngẫm suy lại một thời nghèo khó
Chìa đôi tay mượn nợ gần xa
Mãi nhìn sắc mặt người ta
Khi vui mới dám thốt ra lời nhờ.
Cái ngoảnh mặt, thơ ơ lạnh nhạt
Đủ để ta ruột thắt, mưa ngâu
Cuối cùng là cái lắc đầu
Chối từ, khước hẹn dệt câu lỡ rồi.
Đến thằng bạn cùng thời cắp sách
Nhà hơi sang, nhưng rất chịu chơi
Vừa nghe có tiếng mở lời
Nó liền cho mượn chẳng hồi đắn đo.
Cầm xấp bạc buồn cho số phận
Kiếp nghèo nàn, lận đận chạy vay
Giờ này tiền đã cầm tay
Chút nữa rồi sẽ trả ngay nợ người.
Bao xốn xan buồn cười chua xót
Lòng nghẹn ngào, đời cợt nổi trôi
Làm ăn thua lỗ quá trời
Phải đành mượn nợ cho vơi phần nào.
Cảnh khốn khó dạt dào dâu bể
Lúc đương thời huynh đệ có nhau
Đến khi gặp cảnh thương đau
"Bạn ơi ! Xin lỗi ! Lần sau nhé bồ !".
Bao tủi nhục thẩn thờ cố gượng
Ráng làm ăn khỏi vướng cảnh nghèo
Không tiền như thể bọt bèo
Đi đâu cũng thấy cheo leo tủi sầu.
P/s : TS.TPK  27/11/2014


Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

TÌNH THẦY

TÌNH THẦY 

Ngoài cha mẹ, tình thầy là cao cả
Vì tương lai, vì thế hệ mai sau
Nên tình thầy rất tha thiết dạt dào
Thật tận tụy khi truyền trao kiến thức.
Có nhiều lúc nhìn thấy thầy thao thức
Ngồi trầm ngâm soạn giáo án từng bài
Để chúng em có cách học hăng say
Nên thầy phải soạn ra nhiều cách dạy.
Nhìn tóc thầy đã bạc phơ trên mái
Tay run run cầm phấn viết bảng đen
Hình ảnh kia dường như tựa thân quen
Em nhớ mãi, không bao giờ phai nhạt.

THA PHƯƠNG KHÁCH
Lễ Nhà Giáo 20/11/1997



ƠN THẦY CÔ

ƠN THẦY CÔ
Nhân dịp ngày nhà giáo
Em xin tặng thầy cô
Một chùm hoa màu đỏ
Với bao niềm ước mơ.
Được thầy cô dìu dắt
Chỉ dạy những nẻo đường
Vì chúng em còn nhỏ
Chưa dãi nắng dầm sương.
Đường đời chưa từng trải
Kiến thức chưa được thông
Tuổi trẻ còn dùng bám
Suốt ngày ăn ở không.
Hôm nay được thầy dạy
Những kiến thức điều hay
Chúng em gắng học tập
Sau xây đắp tương lai.
Dù ngày mai lập nghiệp
Khắp góc bể chân trời
Chúng em luôn nhớ mãi
Tình cảm của thầy cô.
THA PHƯƠNG KHÁCH
Lễ Nhà Giáo 20/11/1997



CHỚM ĐÔNG

CHỚM ĐÔNG

Trời miền nam, bước vào đông rồi đấy
Gió bấc buồn ngoe nguẩy thổi vi vu
Có nghĩa là chấm dứt một mùa thu
Bao kỉ niệm, lời ru anh khép lại.
Xin chào đón mùa đông đầy tê tái
Mang nỗi buồn tình ái nhẹ vào tim
Lạnh tiết trời có áo phủ chăn êm
Lòng giá buốt anh tìm gì sưởi ấm ?
Trời xứ em, giờ này rét rất đậm
Hãy nhớ thêm áo ấm mặc vào người
Anh nơi này đơn lẽ đã quen rồi
Lạnh chút ít tiết trời đâu có thấm.
Càng giá rét, anh thẩn thơ suy gẫm
Người phương xa, lạnh lắm giống như tôi ?
Hay vui say trong ấm áp chung đôi ?
Hay đơn lẽ, bồi hồi khi chiều vắng ?
Nghĩ vu vơ anh vội tìm men đắng
Uống cho say xóa hẵng hết dòng đời
Muốn nhấn chìm, nhưng tình lại dậy khơi
Tăng nỗi nhớ, nhìn đời anh càng tỉnh.
P/s : TS.TPK 19/11/2014



CHIỀU ĐÔNG

CHIỀU ĐÔNG

Những buổi chiều đông gió lạnh về
Nỗi lòng thi sĩ thật tái tê
Suy tư nhung nhớ hoa trinh nữ
Sắc đẹp tinh khôi vội vong thề.
Vong thề nàng vội bước sang ngang
Để lại tình tôi khối bẽ bàng
Ngày đêm thao thức vì thương nhớ :
"Hình bóng người yêu đẹp dịu dàng".
Dịu dàng thùy mị dáng thướt tha
Tóc xỏa ngàng vai đẹp mượt mà
Môi hồng má phấn nhìn duyên dáng
Ngọc thốt hoa cười tựa Tiên - nga.
Tiên - nga dẫu có xuống trần gian
Cũng phải thầm ghen lệ ngập tràn
Vì tài và sắc nàng vẹn đủ
Có thể nói rằng : "nhất thế gian".
Thế gian nhiều cảnh lắm đau thương
Gian khổ sầu bi kiếp giữ vườn
Ngày đêm chăm sóc hoa trinh nữ
Kết cuộc sau cùng chịu tiếc thương.
Tiếc thương hoa trắng vội xa cành
Vội bỏ chồi non với lá xanh
Lìa xa thôn nhỏ về gác tía
Để lại sau lưng lá trơ cành.
Trơ cành bi - đát lắm em ơi !
Thao thức canh thâu chẳng thốt lời
Ngày đêm đau khổ buồn lẽ bóng
Tim héo gan sầu dạ chẳng ngơi.
P/s : TS.TPK 
Mùa đông 1998


Thứ Tư, 12 tháng 11, 2014

CUỘC TÌNH PHÂN SỐ

CUỘC TÌNH PHÂN SỐ
"Quy đồng" mãi tìm em nơi "mẫu số"
Lòng nghẹn ngào khi nỗi khổ trong "căn"
Anh "bình phương", "hạ bậc" rất nhiều lần
"Nhân phân phối", "thêm dần" em có thấu ?
Em ở "tử", còn anh luôn ở "mẫu"
Cách chia nhau, bởi dấu gạch ngăn đôi
Em "lũy thừa" mơ ước quá cao ngôi
Anh bình dị, tìm đời trong "đơn giản".
Em thoải mái trên "giản đồ', "vô hạn"
Còn anh đây, giới hạn phải khác "0"
Muốn đến em "nhân liên hợp" cõi lòng
Nhưng khổ nổi, "mũ âm" không tránh khỏi.
"Hằng đẳng thức" đưa tình ta chung lối
"Giải phương trình" mơ vội, kiếm "nghiệm" em
Anh đau thương, tính toán mãi thâu đêm
Tìm cảm nhận nỗi niềm chưa "tối giản".
P/s : TS.TPK 12/11/2014


ĐÔNG VỀ

ĐÔNG VỀ

Đông sẽ về theo bốn mùa ước hẹn
Mang tình sầu trơ trẽn goi tên ai
Gió vi vu giá rét giữa đêm dài
Em có biết, u hoài anh mất ngủ.
Lạnh tiết trời có áo - chăn đắp phủ
Lạnh con tim ủ rũ biết làm sao ?
Mượn dòng thơ, mang tâm sự ngọt ngào
Đem đốt cháy dạt dào người trong mộng.
Em vui say trong men tình gió lộng
Có bao giờ trông ngóng nghĩ về anh
Bao ước mơ chan chứa đợi chân thành
Anh luôn gói, cất dành trong tiềm thức.
Thời gian trôi, tim anh càng thúc giục
Phải làm gì ? Trong lúc vắng xa nhau
Dù biết rằng giữa thế giới muôn màu
Niềm tin tưởng, ban đầu còn hay mất ?
P/s : TS.TPK 10/11/2014


Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

KHÔNG ĐỀ 131

KHÔNG ĐỀ 131

Đêm đêm tôi mãi gục đầu
Bên trang giấy trắng rót sầu vào thơ
Thương ai chuốc khổ tình chờ
Bao năm xuôi ngược, bây giờ nghe đau.
Mực nồng quyện giấy đêm thâu
Trăng nghiêng cong lưỡi ru sầu trong sương
Gió buồn lất phất đưa hương
Men tình xa lối tìm đường đến tôi.
Dù rằng tình cách xa xôi
Sao lòng cứ nghĩ bờ môi dựa kề
Trách ai quên cả lối về
Bỏ mặc đường cũ, làng quê năm nào.
Thôi thì tìm giấc chiêm bao
Hỏi người phương đó, chừng nào thăm tôi ?
Dù lời ngắn ngủi như vôi
Cũng thấy ấm áp tình tôi dặm trường.

P/s : TS.TPK 04/11/2014