Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

CHIỀU ĐÔNG

CHIỀU ĐÔNG

Những buổi chiều đông gió lạnh về
Nỗi lòng thi sĩ thật tái tê
Suy tư nhung nhớ hoa trinh nữ
Sắc đẹp tinh khôi vội vong thề.
Vong thề nàng vội bước sang ngang
Để lại tình tôi khối bẽ bàng
Ngày đêm thao thức vì thương nhớ :
"Hình bóng người yêu đẹp dịu dàng".
Dịu dàng thùy mị dáng thướt tha
Tóc xỏa ngàng vai đẹp mượt mà
Môi hồng má phấn nhìn duyên dáng
Ngọc thốt hoa cười tựa Tiên - nga.
Tiên - nga dẫu có xuống trần gian
Cũng phải thầm ghen lệ ngập tràn
Vì tài và sắc nàng vẹn đủ
Có thể nói rằng : "nhất thế gian".
Thế gian nhiều cảnh lắm đau thương
Gian khổ sầu bi kiếp giữ vườn
Ngày đêm chăm sóc hoa trinh nữ
Kết cuộc sau cùng chịu tiếc thương.
Tiếc thương hoa trắng vội xa cành
Vội bỏ chồi non với lá xanh
Lìa xa thôn nhỏ về gác tía
Để lại sau lưng lá trơ cành.
Trơ cành bi - đát lắm em ơi !
Thao thức canh thâu chẳng thốt lời
Ngày đêm đau khổ buồn lẽ bóng
Tim héo gan sầu dạ chẳng ngơi.
P/s : TS.TPK 
Mùa đông 1998


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét