Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

MƯỢN NỢ

MƯỢN NỢ

Ngẫm suy lại một thời nghèo khó
Chìa đôi tay mượn nợ gần xa
Mãi nhìn sắc mặt người ta
Khi vui mới dám thốt ra lời nhờ.
Cái ngoảnh mặt, thơ ơ lạnh nhạt
Đủ để ta ruột thắt, mưa ngâu
Cuối cùng là cái lắc đầu
Chối từ, khước hẹn dệt câu lỡ rồi.
Đến thằng bạn cùng thời cắp sách
Nhà hơi sang, nhưng rất chịu chơi
Vừa nghe có tiếng mở lời
Nó liền cho mượn chẳng hồi đắn đo.
Cầm xấp bạc buồn cho số phận
Kiếp nghèo nàn, lận đận chạy vay
Giờ này tiền đã cầm tay
Chút nữa rồi sẽ trả ngay nợ người.
Bao xốn xan buồn cười chua xót
Lòng nghẹn ngào, đời cợt nổi trôi
Làm ăn thua lỗ quá trời
Phải đành mượn nợ cho vơi phần nào.
Cảnh khốn khó dạt dào dâu bể
Lúc đương thời huynh đệ có nhau
Đến khi gặp cảnh thương đau
"Bạn ơi ! Xin lỗi ! Lần sau nhé bồ !".
Bao tủi nhục thẩn thờ cố gượng
Ráng làm ăn khỏi vướng cảnh nghèo
Không tiền như thể bọt bèo
Đi đâu cũng thấy cheo leo tủi sầu.
P/s : TS.TPK  27/11/2014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét