Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2015

LINH HỒN VIÊN GẠCH

LINH HỒN VIÊN GẠCH

Em sinh ra từ đất
Bị người đời nấu nung
Trong khói lửa ngập ngùng 
Ép... buộc chèn đối mặt.
Người ta quá nhẫn tâm
Giết thời gian lặng thầm
Lấy tự do nẻo sống
Giam cầm chốn tối tăm.
Không có em tất cả
Được mái ấm nhà xinh
Cùng tất cả công trình
Đều xem như sụp đổ.
Vì thế em tự hào
Dù giết chết thế nào
Hồn em luôn sống mãi
Cùng người đời bên nhau.
Không một ai nghĩ tới
Sự có mặt của em
Là công lao vời vợi
Cho sức sống khát thèm.
P/s : TS.TPK 27/3/2015


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét