KHÔNG ĐỀ 116
Sáng hôm nay, bình minh trỗi dậy
Thơ tình buồn ngoe nguẩy tuôn rơi
Lòng anh muốn chặn, nghỉ ngơi
Thế mà nó mãi tuôn rơi dạt dào.
Anh muốn nén thơ vào bóng tối
Xóa sổ đi cái nỗi ngất ngây
Lời thơ từng lúc chua cay
Tim em nay đã dần chay mất rồi.
Chẳng cảm nhận tình côi đơn lẽ
Nỡ vô tâm quên kẽ suy tư
Từng đêm gào thét tâm tư
Hỏi sao em nỡ khai trừ quên anh ?
Lòng nghèn nghẹn tình đành không nỡ
Muốn quên em nhưng sợ buồn phiền
Ngẫm đi nghĩ lại sầu riêng
Thẩn thơ nhiều lúc lòng miên man buồn.
Thơ lắm lúc tình cuồng khó tả
Nhớ hình em khắc họa vào tim
Đợi cho giấc ngủ im lìm
Mong em chợt đến đón tìm hồn anh.
P/s: TS.TPK 11/6/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét