ĐÊM KHUYA CỦA CẢNH NGHÈO
Đêm hôm qua, tôi đi chơi về muộn
Thấy mẹ hiền vá áo suốt canh thâu
Bên giường tre leo loét ánh đèn dầu
Tôi xúc động trước tình thương tha thiết.
Tóc mẹ bạc vì nắng sương gió tuyết
Vai gầy gò do lao động quá nhiều
Nhưng nụ cười vẫn vui vẻ mến yêu
Nên che lấp những nếp nhăn trên má.
Nhà tôi nghèo nên mái tranh lợp lá
Gạo từng lon đủ lót dạ qua ngày
Sớm cùng chiều phải buôn bán gạo khoai
Để được kiếm những đồng lời nho nhỏ.
Còn riêng tôi thì sống nghề cắt cỏ
Trong những giờ tan học ở trường làng
Đặng có tiền lo phụ giúp đèn nhang
Để thắp sáng ấm lòng người thân phụ.
Đời của mẹ như một cây cổ thụ
Luôn chở che và đùm bọc cho con
Nên tấm thân chịu sương gió héo mòn
Nhưng mẹ vẫn không một lời than trách.
Ngồi bên mẹ tôi đọc từng trang sách
Học thuộc lòng nhiều bài tập từng chương
Để ngày mai khi vào lớp vô trường
Khỏi hổ thẹn trước bạn bè thân ái.
Học bài xong tôi lắng nghe mẹ dạy
Những điều hay, những suy thoái của đời
Mẹ dạy tôi : "Hãy cố học ít chơi"
Để sau được một cuộc đời no ấm.
Từng lời dạy tâm hồn tôi khắc đậm
Ghi vào lòng để nhớ mãi không quên
Mẹ nói xong rồi vội kéo chăn mền
Đắp thật ấm, để cho tôi yên ngủ.
Trời gần sáng nhiều gió sương bao phủ
Mẹ vội vàng gánh gạo đến đình làng
Để bán buôn cho kịp kẻo chợ tan
Ôi vất vả cho cuộc đời từ mẫu.
P/s: TS.TPK 2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét