MONG RẰNG
Đêm khuya buồn lại nhớ ta
Mong rằng số máy từ xa gọi vào
Niềm vui tràn ngập dâng cao
Dường như anh lạc bước vào cảnh tiên
Một lời dù ngắn đưa duyên
Như là liều thuốc giải phiền cho anh
Không giờ ngồi ngắm lá xanh
Đêm trường quạnh quẻ đã dành riêng ta.
P/s: TS.TPK 2005
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét