NỖI BUỒN KHÔNG TÊN
Những buổi chiều khi hoàng hôn nhạt nắng
Từng nỗi buồn thầm lặng đến với anh
Không hiểu sao, nó đến quá chân thành
Không mời gọi, nó nhiệt tình vẫn đến.
Nó lặng lẽ từng bước đi tập tễnh
Nhẹ vào lòng, len lỏi bước qua tim
Mang nỗi buồn và chồng chất nỗi niềm
Anh cảm nhận: "nỗi đau tim" khiếp sợ.
Lòng muốn quên, nhưng tim anh cố nhớ
Tại vì em ? Mang nợ vết thương này
Từng bước đi hòa quyện nỗi đắng cay
Như ai xé, ai vò trong tim nhỏ
Từng dòng thơ, thẩn thờ trong hơi thở
Gửi đến em đang hạnh phúc phương xa
Xin nhớ về kỷ niệm lúc chiều tà
Mà có lẽ anh nhớ hoài mãi mãi.
P/s: TS.TPK 22/3/2014
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét